Adam Zagajewsky [Ba Lan, 1945] / Để đến Lvov (*)

Để đến Lvov. Trạm xe nào
để đến Lvov, nếu không phải là giấc mơ, vào buổi sáng, khi sương mai
long lanh trên túi hành trang, khi

những chiếc tàu hỏa tốc và cao tốc khởi hành. Rời khỏi

trong vội vã cho chuyến đi Lvov, ngày hay đêm, vào tháng Chín

hay vào tháng Ba. Nhưng chỉ khi Lvov tồn tại,
nếu nó được tìm thấy trong biên giới và không chỉ
trong hộ chiếu mới của tôi, nếu làm tổn thương cây cối
–làm tổn thương bạch dương và tần bì—vẫn còn hơi thở rất rõ
như những người Ấn Độ, và nếu những dòng chảy thì thầm
thứ ngôn ngữ quốc tế Esperanto màu sẫm của nó, và những con rắn cỏ
như những tín hiệu mềm mại
trong thứ ngôn ngữ Nga lẫn
vào những bụi rậm. Gói gắm và lên đường, để lại
không chút dấu vết, vào lúc trưa, biến mất

như những trinh nữ e thẹn. Và những cây ngưu bàng, màu xanh
những đám quân ngưu bàng, và ở dưới thấp, dưới nhũng tấm vải bố
của một tiệm cà phê người Venice, những con ốc sên chuyện trò

về sự vĩnh hằng. Nhưng ngôi nhà thờ nhô lên,
bạn hãy nhớ, rất ngay ngắn, ngay ngắn như

ngày Chủ nhật và những chiếc khăn ăn màu trắng và chiếc xô
đầy những quả mâm xôi đang đặt trên sàn, và
niềm khao khát của tôi thì chưa có,

chỉ [có] những khu vườn, và cỏ dại và màu hổ phách
của những quả dâu tây của nữ hoàng Anh Anne và của [nhà thơ Ba Lan]
Fredro không đoan trang
Luôn có quá nhiều Lvov, không một ai có thể
hiểu rõ các quận của nó, nghe thấy
tiếng thì thầm của từng viên đá bị đốt cháy
bỡi mặt trời, về đêm sự lặng lẽ của nhà thờ Chính thống giáo
không giống như
một thánh đường, các thầy tu Dòng tên
rửa tội cho cây, từng chiếc lá một, nhưng chúng lớn lên,
lớn lên một cách vô cảm như thế, và niềm vui [của chúng] bay lượn
khắp nơi, trong các hành lang và trong các cối cay cà phê

chúng trộn lẫn lại  nhau, trong màu xanh
những chiếc ấm trà, trong dạng bột, đó là
những hình thức đầu tiên, trong những giọt mưa và trong những chiếc gai
hoa hồng. Loài cây buội forsythia đông cứng rực vàng lên qua cửa sổ
Những tiếng chuông ngân lên và không khí rung chuyển, và những
chiếc khăn trùm đầu
của các nữ tu dong lên như những chiếc buồm ở gần
nhà hát,  có quá nhiều thứ thế giới  như thế
nó phải làm đi làm lại nhiều lần,
người xem giận điên lên và không muốn
rời khỏi nhà. Những người dì của tôi không thể hiểu được

nhưng tôi đã làm cho họ hồi tỉnh lại
và sống rất tin tưởng, quá đơn độc
những người giúp việc, làm sạch [nhà cửa] và là áo quần, làm
kem lạnh, ở bên trong những ngôi nhà
một chút giận dữ và kỳ vọng lớn lao,  Brzozowski
đến như một giảng viên  thăm viếng, một trong những
người chú của tôi vẫn cứ viết bài thơ có tựa đề Tại Sao,
dâng tặng cho Đấng Toàn Năng, và có quá nhiều
Lvov, nó làm đầy thùng chứa, nó làm vỡ kính, tràn ra
từng vũng ao, hồ, hun qua hết thảy những

ống khói, hóa thành lửa, bão, vui cười với sấm sét, phát triển ôn hòa,
trở lại nhà, đọc Tân Ước,

ngủ trên ghế sô pha cạnh tấm thảm [miền] Carpathian
có quá nhiều Lvov, và bây giờ
chẳng có gì cả, nó phát triển không ngừng
và những cây kéo cắt nó, những người làm vườn vô tình
như mọi khi vào tháng Năm, không độ lượng,
không yêu thương, ồ, chờ cho đến tháng Sáu ấm áp
hãy đến với những cây dương xỉ nhu nhược, không biên giới
những cánh đồng mùa hè, có nghĩa là, sự thật
Những cây kéo cắt nó, theo dòng và xuyên qua
sợi, những người thợ may, những người làm vườn, những pháp quan
cắt xén thân thể và những vòng hoa, những cái kéo cắt làm việc
một cách cẩn thận, như trong các hình cắt tỉa của một đứa trẻ
dọc theo đường lấm chấm của con nai hoẵn hay của con thiên nga
Những cây kéo, những con dao nhỏ, và lưỡi dao cạo bị trầy xước
cắt, và làm  ngắn lại những trang phục khêu gợi
của những vị giám mục, của những quảng trường và những ngôi nhà, và
cây cối
rơi một cách lặng lẽ , như trong một khu rừng nhiệt đới
và thánh đường run rẩy, người ta nói lời tạm biệt
không vẫy khăn, không nước mắt, như
đôi môi khô, tôi sẽ không gặp lại bạn nữa, quá nhiều cái chết
chờ bạn, tại sao mỗi thành phố
phải là Jerusalem và mỗi người  là người Do Thái,
và bây giờ ngay trong sự vội vã
gói ghém, luôn luôn, mỗi một ngày,
và thở không ra hơi, để tới Lvov, sau hết thảy
nó tồn tại, lặng lẽ và tinh khiết như
một quả đào. Nó có ở khắp nơi

 

________

(*)Thành phố Lvov (L’viv) ở phía đông nam Ba Lan, quê hương của Adam Zagajewsky,  bị Liên Xô chiếm đóng vào năm 1939, có hơn 200.000 người Do Thái ở Lvov vào  năm 1939,  gần 100.000 người  Do Thái chạy đến Lvov từ các miền đất của Ba Lan bị Đức chiếm đóng.

 

 

 

TO GO TO LVOV

 

Translated by Renata Gorczynski

 

To go to Lvov. Which station

for Lvov, if not in a dream, at dawn, when dew

gleams on a suitcase, when express

trains and bullet trains are being born. To leave

in haste for Lvov, night or day, in September

or in March. But only if Lvov exists,

if it is to be found within the frontiers and not just

in my new passport, if lances of trees

—of poplar and ash—still breathe aloud

like Indians, and if streams mumble

their dark Esperanto, and grass snakes like soft signs

in the Russian language disappear

into thickets. To pack and set off, to leave

without a trace, at noon, to vanish

like fainting maidens. And burdocks, green

armies of burdocks, and below, under the canvas

of a Venetian café, the snails converse

about eternity. But the cathedral rises,

you remember, so straight, as straight

as Sunday and white napkins and a bucket

full of raspberries standing on the floor, and

my desire which wasn’t born yet,

only gardens and weeds and the amber

of Queen Anne cherries, and indecent Fredro.

There was always too much of Lvov, no one could

comprehend its boroughs, hear

the murmur of each stone scorched

by the sun, at night the Orthodox church’s silence was unlike

that of the cathedral, the Jesuits

baptized plants, leaf by leaf, but they grew,

grew so mindlessly, and joy hovered

everywhere, in hallways and in coffee mills

revolving by themselves, in blue

teapots, in starch, which was the first

formalist, in drops of rain and in the thorns

of roses. Frozen forsythia yellowed by the window.

The bells pealed and the air vibrated, the cornets

of nuns sailed like schooners near

the theater, there was so much of the world that

it had to do encores over and over,

the audience was in frenzy and didn’t want

to leave the house. My aunts couldn’t have known

yet that I’d resurrect them,

and lived so trustfully; so singly;

servants, clean and ironed, ran for

fresh cream, inside the houses

a bit of anger and great expectation, Brzozowski

came as a visiting lecturer, one of my

uncles kept writing a poem entitled Why,

dedicated to the Almighty, and there was too much

of Lvov, it brimmed the container,

it burst glasses, overflowed

each pond, lake, smoked through every

chimney, turned into fire, storm,

laughed with lightning, grew meek,

returned home, read the New Testament,

slept on a sofa beside the Carpathian rug,

there was too much of Lvov, and now

there isn’t any, it grew relentlessly

and the scissors cut it, chilly gardeners

as always in May, without mercy,

without love, ah, wait till warm June

comes with soft ferns, boundless

fields of summer, i.e., the reality.

But scissors cut it, along the line and through

the fiber, tailors, gardeners, censors

cut the body and the wreaths, pruning shears worked

diligently, as in a child’s cutout

along the dotted line of a roe deer or a swan.

Scissors, penknives, and razor blades scratched,

cut, and shortened the voluptuous dresses

of prelates, of squares and houses, and trees

fell soundlessly, as in a jungle,

and the cathedral trembled, people bade goodbye

without handkerchiefs, no tears, such a dry

mouth, I won’t see you anymore, so much death

awaits you, why must every city

become Jerusalem and every man a Jew,

and now in a hurry just

pack, always, each day,

and go breathless, go to Lvov, after all

it exists, quiet and pure as

a peach. It is everywhere.

 

 

Adam Zagajewski, “To Go to Lvov,” translated by Renata Gorczynski, from Without End: New and Selected Poems. Copyright © 2002 by Adam Zagajewski.

 

Nguồn: https://www.poetryfoundation.org/poems/48313/to-go-to-lvov