những góc khuất của nắng [ký ức về sự ngớ ngẩn của lịch sử]-ba

rồi cứ đêm đến là bọn chúng tôi, những đứa có chút chữ nghĩa ở trong làng, lại tụ tập ở nhà tôi,  cây đàn gỗ với những bài tình ca chép ở đâu đó, tiếng đàn tiếng hát khô khốc giữa quảng tháng năm có vẻ như hết thảy lũ giun dế đang rất bình yên ở bên dưới mặt đất, còn đám chim quành quạch từng hùa với mẹ tôi ru tôi buổi ấu thơ ngày ngày vẫn bay về đậu bờ giếng sau nhà buông những lời thong thả [quành quạch…quành quạch…] làm như thế thế giới Đọc tiếp [...]