giờ đây tôi và em chẳng còn có thể nằm bên nhau trên cỏ

việc tôi và em nằm trên cỏ lắng nghe những cung bậc của tình yêu là thứ dấu tích khắc vào ký ức tôi như thể một sự thể trọng đại trong cuộc đời tôi nếu không nói là biến cố

giờ đây tôi biết cỏ như thể mặt hồ trong biếc trong ký ức tôi luôn phản chiếu dáng hình em

cứ nhìn thấy cỏ là như thể tôi nhìn thấy em

dáng hình em trong ký ức tôi như nắng buổi sớm mai khắc vào vách đá nơi ngọn núi trước làng như tiếng con chim lẻ đôi thả vào đêm vắng nhưng dáng hình em thì không thể mãi mãi như nắng buổi sớm mai chiếu vào vách núi bỡi sau đó là mặt trời lên cao vách núi sẽ chìm khuất vào bóng những đám cây cao rậm chỉ có thể là mãi mãi giống với tiếng kêu thảng thốt của con chim lẻ đôi bỡi giờ đây tôi và em chẳng còn có thể nằm bên nhau trên cỏ

việc tôi và em nằm bên nhau trên cỏ là không thể giống với bất cứ sự thể nào xảy ra trên mặt đất

bấy giờ em lặng lẽ hôn lên mắt tôi còn tôi thì cứ nằm im nghe tiếng di chuyển của những nguồn mạch tồn tại đang lưu chuyển trong những ngọn cây trên rừng lưu chuyển ở trong đất ở trong các sông hồ lưu chuyển trong những cuộc đối thoại sinh tử giữa các vị thần đang nắm giữ việc sống chết của muôn loài

bấy giờ là tôi cũng hôn lên mắt em

và biết nụ hôn của tôi và em là chẳng giống với bất cứ nụ hôn nào diễn ra giữa cuộc sống

Leave a Reply

Your email address will not be published.