Những đứa con thất thủ của đất [13]

Didier Gomez/Phap 

 

 

 

13/ cái khung cửi dệt với chiếc xe kéo sợi là  hai thứ công cụ cha tôi phải làm xong trước khi biết chuyện gì sẽ xảy ra trên khoảnh ruộng nhà tôi, điều đó có nghĩa ông đã quyết nếu thua ở keo  này phải bày keo khác chứ không đời nào từ bỏ việc trồng bông vải, tôi cứ muốn nhìn lại khoảng đời ấy của cha tôi vào lúc viết sách này cho thõa mãn lòng biết ơn một người cha đã làm dấy lên nhiều thứ trong nhận thức của kẻ đã bị cuộc đời lung lạc gần như thất thủ là tôi, đừng nói cha tôi chỉ vì miếng cơm manh áo, có một cái gì đó, tôi biết, có thể là ký ức bầy đàn, cũng không hẳn thế, một thứ tiếng gọi không tên tuổi, có thề là vậy, nó tiềm ẩn đâu đó trong sự hiện hữu đó, như một thứ sẵn có, cái vật thể tiên thiên đó thôi thúc cha tôi, tôi bất lực trong diễn đạt, cuối cùng chỉ có thể đổ thừa cho sự thôi thúc vô thức, chẳng phải những thứ như vậy tự bao giờ đã tồn tại trong cuộc sống nhân loại hay sao, ngọn lửa đã làm bùng vỡ những thành quả to lớn trong lịch sử loài người là những cuộc văn minh trong quá khứ,  cha tôi chưa làm được những thứ gọi là văn minh, cả đời ông chỉ lo mỗi công việc nhỏ nhoi là thăm dò đất đai, cuộc đời cha tôi là một cuộc thăm dò đất đai, có thể nói vậy, người đã tạo nên cuộc hội hộ giữa lý thuyết và hành động, giữa sách và  cày…’’lạ lắm, nó vẫn cứ có vẻ thảnh thơi, làm như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, nắng như lửa trút xuống đồng làng, mà nó thì vẫn cứ thản nhiên như không, một cơn gió tây nam [gió Lào] quét ngang qua, lửa như tràn ra rộng lớn hơn, vậy mà, những đọt non tơ vẫn cứ phe phẩy một cách vui vẻ trong nắng gió, có phải tổ tiên ta gọi nó là lúa trì vì chẳng thể nói được gì thêm về nó’’, những ghi chép của cha tôi về cây lúa trì trong sách ‘ Suy Gẫm Của Một Người Trồng Lúa’’ của ông, một cuộc thăm dò đất đai, đằng đẵng và đầy nỗi hoài nghi, bông vải đã lên xanh trên khoảnh ruộng nhà tôi, nhưng cha tôi vẫn không chắc đất đai ở lại với mình, rồi những gì phải xảy ra đã xảy ra, bông vải phát triển một cách bình thường trên khoảnh ruộng nhà tôi: ra hoa, kết trái, tháng tám, mùa thu, trái bông vải sai quằn, mẹ tôi vui lắm, anh em tôi cũng rất vui, nhưng cha trôi lại trở nên trầm tĩnh hơn, rồi mùa đông, những trái bông vải đã hé mở thứ màu trắng tinh anh [trái bông vải sắp nở] nhưng trận mưa bão ấy đã làm rơi rụng toàn bộ trái bông vải đang nở trắng ruộng ấy, cha tôi công nhận với người làng là ông đã thất bại, nhưng ông đã đứng trên chính đôi vai mình để bước tiếp: không phải gieo hạt vào tháng năm, mà vào tháng chạp, để cho bông vải nở vào mùa hè, lập tức, người làng tôi chấp nhận lịch gieo trồng của cha tôi, tháng chạp năm ấy nhà nào cũng có một khoảnh ruộng gieo hạt bông vải, mùa hạ năm sau bông vải nở trắng đồng làng, một nền canh nông mới đã mở ra ở làng tôi, nền canh nông trồng bông lấy sợi dệt vải,

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
9.30 AM   25.1.2022
[trong tiểu thuyết đang viết : NHỮNG ĐỨA CON THẤT THỦ CỦA ĐẤT]