Đêm

            Ernst Kolb/Đức

 

 

Và những cây ô liu trên những ngọn đồi nhỏ/bị bỏ lại trong gió và trong cái nóng/và cái đầu của những nữ hoàng không tên tuổi/tôi đã nhìn thấy và ngưỡng mộ nơi bảo tàng Louvre/and olive trees on little hills/abandoned to the wind and heat/and the head of the Unknown Princess/that I saw and admired in the Louvre/ADAM ZAGAJEWSKY/ MYSTICISME FOR BEGINNERS/ CHỦ NGHĨA THẦN BÍ CHO NHỮNG NGƯỜI MỚI BẮT ĐẦU

 

 

đêm như thể bài tập vỡ lòng cho cuộc tình thầm lặng của tôi, bỡi hết thảy những thứ khác đã làm mệt nhoài trí óc tôi, những tháng năm với những cơn bão của nghĩ ngợi của nhân loại [những cơn bão của trí tuệ] có thể nói vậy, từ những gào thét, đập phá, phủi bỏ tất cả, của những nhà thông tuệ lúc nào cũng để cho nước mắt mình rơi [khóc] bỡi lúc nào cũng nghĩ những gì kẻ khác nghĩ ra đều là lầm lẫn, vào một buổi hoàng hôn nào đó người ta đã nghe thấy loảng xoảng đổ những thần tượng cũ, mới, từ những trận đồ của chữ, phép biến hóa cổ đại, rồi cận đại, đương đại, những buổi xuất quân của thuyết lý, thời của diễn đàn và diễn giải, từ chương sách vở với những kho lẫm của nó [những tàng thư các] tràn ngập thế gian, có kẻ cả đời vùi đầu vào kinh điển, không xong, lại phải truyền cho các đời sau làm tiếp, các bậc thông tuệ ấy mê chuyện sách vở từ chương, thậm chí có kẻ đã quên khuấy chuyện mình vẫn ăn thóc để sống, từ chuyện này chuyển sang chuyện khác, thế giới là một cuộc trông ngóng, mưu đồ để khôn hơn và mạnh hơn kẻ khác, sách vở từ chương một lần nữa lại được dùng làm áo mặc của lũ quỉ mưu soán đoạt thế giới, những mảnh trần thế lao đao lận đận như thế cứ tiếp tục bày ra, như thể tôi chẳng còn có lúc nào để nghĩ ngợi về cuộc tình thầm lặng của mình, đêm, như thể là chút khe hở của thế giới để cho tôi nghĩ ngợi về nàng, nhưng đêm không phải là tất cả, tiếng lũ côn trùng rỉ rê nơi bờ rào nhà tôi không phải là đêm, cũng như nửa khuya con ấp muỗi vỗ cánh nơi vườn nhà tôi không phải là đêm, những thứ đó cũng như bầu trời sao trên đầu tôi, cũng như tôi, không phải là đêm, tất cả chỉ là những sự vật được chứa trong đêm, chứa trong thứ khái niệm thầm lặng, cái khái niệm chứa được những điều bất ổn [tiếng chân của loài sâu bọ ăn đêm, hay tiếng gió làm tả tơi đám chuối sau hè] cái khái niệm về sự thầm lặng tuyết đối ấy bao giờ cũng làm cho tôi nhìn thấy nàng rõ hơn,