Sự lặng lẽ bất thường

 

Melvin Way/Mỹ

 

 

Và chúng ta đã nghe những thần điền dã làm vui vẻ  Proteus  trong mùi cỏ khô dưới những cây ô liu/Và những con ếch đang hát để chống lại những vị thần nửa đàn ông nửa dê trong thứ ánh sáng nửa vời [hoàng hôn]/Và… And we have heard the fauns chiding Proteus  in the smell of hay under the olive-trees/And the frogs singing against the fauns  in the half-light/And…/EZRA POUND /CANTO II/THI KHÚC II 

 

 

tôi như kéo dãn thời gian cho đến chỗ cuối cùng của nó rồi nhảy vào cõi tĩnh tại để lắng nghe những chuyện của riêng tôi, thật ra đấy chỉ là một đêm ở đất quê, tôi cứ cho vào ngoặc hết thảy các thứ thường nghe thấy và nhìn thấy vào đêm cuối năm [tiếng chó sủa những khách thương cuối cùng rời làng xóm, tiếng lửa nấu bánh chưng bánh tét nổ lẹt đẹt ở khắp nơi, tiếng cười la có áo mới để mặc của lũ trẻ, và sự lặng lẽ bất thường, bất chợt, cho đến lúc ấy, nhũng người áo vải chân đất ở quê tôi như không còn muốn nói thêm gì nữa…] tôi cứ cho vào ngoặc và để đấy và hẹn sẽ gặp lại, giây phút cho vào ngoặc hết thảy các thứ như thế tôi gọi là buổi giao thừa của riêng tôi và nàng, tôi chìm đắm vào phút giây tĩnh tại khét tiếng, phút giây tự do tự tại, thứ con người đề xuất những nghìn năm qua vẫn chưa tìm thấy được, vẫn chưa nhìn thấy được, đã nghe thấy tiếng sấm mùa xuân chưa, nàng hỏi, nghe thấy rồi, tôi nói, thật ra đấy là tra vấn đã diễn ra suốt những nghìn năm qua, chúng tôi cũng chỉ là để nhắc lại một niềm khao khát uyên nguyên, niềm khao khát lớn nhất của con người, mùa xuân, chỉ là cách gọi khác của uyên nguyên, là lúc chẳng còn có phản trắc, chẳng còn có ảo vọng, chẳng còn có hoài vọng, chẳng còn có nuối tiếc, chẳng còn có mong muốn, đợi chờ, hết thảy, chỉ là, ‘‘tôi cúi xuống ở bên dưới nụ cười huyền nhiệm của em…’’, và, với tôi và nàng, người con gái của dáng vẻ vô biên, thì thời gian chẳng là cái quái gì cả,