Nó là thứ hơi thở của đất

kinh văn đạo Ruộng của chú tôi có chỗ như cuộc mô tả một thế giới đa phức nào đó gòm có cả những châu báu ngọc ngà, những nước mắt, phân, và rác, một thứ sáng thề ký chăng, người đem niềm háo hức mù lòa phân phát khắp nơi, rồi nằm nghĩ ngợi, những giọt vắn giọt dài cứ trào ra, những hình hài thân thuộc  hay không thân thuộc từ đấy dấy lên giữa cái khoảng trống như thứ ánh mắt thèm khát của con vật bị đói lâu ngày, khởi thủy là nhìn hay sao, có ai Đọc tiếp [...]