Lảo đảo một áng mây chiều

tôi đến nhà  nàng, hoàn toàn vắng bóng, chỉ còn nhìn thấy mỗi  mẫu giấy nhỏ với những câu thơ vô định, em gửi đời mình vào khúc hát/lảo đảo một áng mây chiều/cứ cô độc giữa trần gian đông nghịt, em đã bỏ tôi đi vào một buổi chiều, nhưng là chiều nào vậy, tôi đã thực sự bị lạc vào những câu thơ của nàng, thế giới rộng lớn thế em không thể ở mãi một nơi, nàng từng nói với tôi, cứ tưởng là nàng chỉ nói thế và chẳng đời nào ra đi, nhưng Đọc tiếp [...]