nuối tiếc và lãng quên [1]

  con chim lạc cất cánh bay từ chốn ẩm ướt sử lịch, mặt trống đồng chùng xuống, không thể là khúc cuối cuộc tuần hoàn, tôi vẫn chờ nàng, mấy trăm năm tôi vẫn chờ nghe tin tức về nàng, tôi nằm im dưới cát để chờ nghe tin tức về nàng, nắng, những mặt trời của những ngày tháng đổ lên cát những chữ, ai đang đi giữa những lời hô hét của lũ quỉ vô thường, ngôn ngữ không thể diễn hết hình thù của đương đại, những rượt đuổi, và những cuộc chạy trốn, Đọc tiếp [...]